Nhân vụ $25.000 tôi up tấm hình này. Nếu bạn xem điều này là phản cảm, có lẽ chúng ta không có cùng giá trị sống với nhau, giản dị là bạn có thể remove tôi ra khỏi friendlist của mình.
Tôi không phải nhà đạo đức học trên Facebook, cũng không phải người đi rao giảng về đạo đức. Tôi chỉ luôn nói về công việc, về những gì mình đã làm được, và sẽ nỗ lực để làm được, cực kỳ hạn chế khuyên bảo về đời tư cá nhân của mỗi người. Vì cái gì mình thấu triệt mình mới có thể chia sẻ được. Nếu là cái đạo trong công việc, trong kinh doanh, thì tôi có thể ngẩng cao đầu chia sẻ. Chứ còn mấy chủ đề có vẻ “nghiêm trọng” như “Làm người đạo đức” hay “Sống tử tế”, tôi thực sự thấy mình chưa đủ xứng đáng để nói về nó.
Nhưng cũng có trường hợp người ta tự “tạc tượng” tôi, rồi tự gắn ghép vào tôi như kỳ vọng tưởng tượng trong đầu họ, chứ tôi cũng không được như vậy, mà cũng chẳng có ý tỏ ra như vậy. Tôi vẫn thường xuyên nhắc họ rằng: Đừng có kỳ vọng rồi tự thất vọng, đừng có thần tượng vì thần tượng quá dễ biến thành “tượng thần”. Theo thời gian, sự thật sẽ lớn dần lên, điều dối trá sẽ lộ ra, bạn hãy tự cảm nhận bằng trực giác, con mắt, khối óc và trái tim của mình. Chúng ta không ai hoàn hảo cả. Điều quan trọng là ta chấp nhận những gì để đi cùng nhau xa hơn, bền hơn và làm được nhiều việc hơn. Ai gần gũi với TMT đủ lâu sẽ hiểu về tôi rằng: Tôi vẫn giữ sự bình tĩnh trong sự tung hê, tôi không tự nói về mình bằng những từ ngữ như “đạo đức” hay “tử tế” mà hãy để người khác khách quan nhìn nhận qua thời gian, tôi tập trung vào con đường của mình – “nước sông không phạm nước giếng”, tôi không quan tâm lắm bạn nghĩ gì về tôi vì tôi… có nghĩ gì về bạn đâu.
Vì tôi giữ tâm mở thức trống, để hạn chế ít nhất việc có định kiến và phán xét người khác, dù là trong suy nghĩ – nhiều người lại làm rất tốt trò chơi phán xét này với cơ man nào là cung hoàng đạo, ngày sinh, tử vi, nhân tướng học… khi những giá trị này, dù không tốt không xấu, có tính “Không”, bị lạm dụng và được “nhồi nhét” quá nhiều vào một cái đầu, nó gây tác dụng ngược và tạo ra trạng thái auto-định kiến, auto-phán xét. Tôi thích buông bỏ những dữ kiện ấy và dùng năng lượng từ con tim của mình để cảm nhận một con người nhiều hơn, có lẽ vì vậy mà tôi vẫn nhìn người và dùng người khá ổn cho đến lúc này. Nếu gặp một người thầy đủ tốt, bạn sẽ giải phóng mình ra khỏi tử vi. Số mệnh của bạn, dù có được viết sẵn theo một cách hiểu nào đó, nó cũng không nằm trong lá số đó. Ý của Ngài không nằm trong mấy dòng chữ phân tích dựa vào ngày giờ sinh, mà cuộc đời của bạn sẽ viết nên bản nhạc của đời mình, và tất cả đều là một phần kỳ diệu của tự nhiên. Tôi vẫn nhớ khi xem bộ phim Superman có phần đóng góp của Christopher Nolan – người tôi yêu mến, xã hội khi ấy có cái máy giúp đo đạc và phân nhiệm luôn 1 đứa trẻ từ khi sinh ra phải làm nghề gì là phù hợp nhất (Đó chẳng phải là điều ta đang cố giải quyết ngày nay hay sao?). Nhưng cha mẹ của Superman đã nói thế này: “Nếu như sứ mệnh của đứa trẻ ấy còn lớn lao hơn những gì mà xã hội áp đặt cho nó thì sao?”. Biết bao trò đọc vị, sinh trắc vân tay, định kiến, giúp ta giải phóng tiềm năng hay là tạo ra một nhà tù mới trong tư tưởng? Hãy cẩn thận với các công cụ.
Đạo đức của xã hội – đó là một trong những yếu tố gây ra đau khổ cho con người. Hãy suy ngẫm về câu nói này.
Chủ nghĩa cộng sản cũng nói rất nhiều về đạo đức của người cộng sản. Nhưng càng nói nhiều, ngày nay chúng ta càng thấy có mấy người đích thực là những con người cộng sản chân chính, mà đạo đức và phụng sự nhân dân là những phẩm chất cốt lõi nhất?
Đạo đức không phải một nút nhấn (Button) từ On sang Off, mà là một thanh (Bar) có cường độ. Rất khó để nói một người là “có đạo đức” hay “vô đạo đức”. Chúng ta cần phải rất cẩn thận khi chơi trò chơi phán xét người khác.
Đạo đức mỗi thời mỗi khác, mỗi nền văn hoá lại có những tiêu chuẩn không giống nhau. Tại Ấn Độ, ngày nay vẫn có những nền văn hoá mà khi cha mẹ bạn qua đời, là một người con có đạo đức, có lòng hiếu thảo, nhiệm vụ của bạn là phải dùng gậy đập vỡ sọ của cha mẹ bạn ra, vỡ càng nhuyễn càng tốt. Vì sao? Vì khi đó cổng vào thiên đường sẽ rộng mở hơn với cha mẹ bạn.
Tôi không cố sống như một người tốt, một người đạo đức, tuy có hơi tự dán nhãn, tôi thấy mình giống một kẻ nổi loạn thích thay đổi cuộc chơi hơn. Những người cứ tỏ ra mình là người tốt, là những người rất “nguy hiểm”.
Và cuộc sống này còn là vẽ nên những phép màu chứ không phải là chỉ làm được những phép tính.